Kết quả tìm kiếm cho "khi cây còn xanh rờn"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 255
Nó là chiếc xe đạp 'kỳ quan': cổ nghênh nghểnh cách cái sườn cong cong một đoạn thiệt là xa. 'Xe mày té xuống thì nhiễm trùng mà chết ngay đuông!' - bạn bè trêu thế.
Cô Xoan thẫn thờ ngước đôi mắt buồn rười rượi nhìn lên. Trên cao những cành xoan rùng mình phe phẩy những cánh tay đưa tiễn cùng với bao nhiêu là những chiếc lá xanh xanh đồng loạt rì rào tấu lên những lời chúc phúc chắc chỉ mình cô mơ hồ cảm được.
Đôi khi, lòng hay tự hỏi: hoàng hôn dành cho ai, cho người trẻ hay tuổi già? Có phải, hoàng hôn ẩn dụ cho những gì đang gói ghém đi về miền xa cuối? Nó bầu bạn với cô đơn và gợi nhắc cái lụi tàn.
Từ thứ 2 đến thứ 6, chiến sĩ mới thuộc Tiểu đoàn Huấn luyện - Cơ động (Bộ đội Biên phòng tỉnh An Giang) có lịch huấn luyện, học tập theo quy định tại hội trường hoặc thao trường. Ngày thứ 7, nhiều hoạt động ngoại khóa, giải trí được tổ chức, nên chiến sĩ rất mong chờ.
Sân nhà rợp bóng cây, chiều nào cũng thế, chị Vân lại quét gom thành đống những chiếc lá khô. Tiếng chổi ràn rạt, mùi khói lá khô vấn vít một vùng. Cô hít lấy hít để mùi khói lá đốt lên và hướng đôi mắt như đang ngóng trông về nơi nào xa lắm. Mùi ngai ngái, thơm nồng đồng nội ấy gợi cho cô ký ức về căn nhà ấu thơ, ở đó có bóng dáng ba quét sân mỗi ngày nhiều bận mùa lá bàng rơi rụng cùng những háo hức, tiếng cười của những đứa trẻ trong xóm. Từ ngày ra phố, khắp nơi phủ đầy bê tông, có lúc hiếm hoi nhìn thấy một khoảng sân đầy lá rụng và mùi đốt lá cũng làm cô xao xuyến.
1. 'Ba tin mẹ sẽ làm tốt!' – Vũ, chồng My hay dùng câu nói ấy để khích lệ tinh thần My mỗi khi đứng trước quyết định lớn. Lần đó, My gần như đặt cược cả công ty cho một hợp đồng có tính mạo hiểm. Nghĩa là nếu thắng, công ty My sẽ bước thêm một bậc thang mới, mở ra rất nhiều cơ hội cho những dự án kế tiếp. Ngược lại, nếu thua, khả năng xấu nhất là công ty My phá sản.
Đang là phố thị nhà cao cửa rộng, đi vòng ra sau đường Tây An – Bờ Hồ (phường Mỹ Thới, TP. Long Xuyên, tỉnh An Giang), lại là những khoảnh ruộng nhỏ. Mà hễ ở đâu có ruộng, thì người chăn vịt chạy đồng sẽ tìm tới. Vậy nên mới có câu chuyện “qua phố chăn vịt” này.
Một buổi sáng, quán cà-phê ven đường ở ấp Vĩnh Hạ (xã Vĩnh Trung, TX. Tịnh Biên, tỉnh An Giang) rộn ràng tiếng cười nói của nhóm phụ nữ dân tộc thiểu số (DTTS) Khmer. Buổi gặp mặt tưởng chừng “vô thưởng vô phạt”, nhưng lại mở đầu cho những tương trợ về sau.
Mô hình “con cá ôm cây lúa” được ông Sáu Sương (59 tuổi, ngụ xã Vĩnh Trung, TX. Tịnh Biên, tỉnh An Giang) áp dụng trên cánh đồng ven rừng tràm Trà Sư. Với tư duy làm kinh tế nông nghiệp “thuận thiên” góp phần cải thiện môi trường sinh thái, mang lại hiệu quả kép.
Ngày ra đi, Bảo nói với tôi nhất định Bảo sẽ trở về chốn này. Và rồi Bảo không về. Bánh xe thời gian cứ quay mải miết. Những mùa xuân lần lượt trôi qua trong nuối tiếc, bâng khuâng, hồ nghi, nỗi buồn pha lẫn sự đợi chờ vô vọng. Bảo ngày một xa dần.
Ai đã từng sống ở quê hay có tuổi thơ nghèo khó đều nhớ đến những bữa cơm chiều đầy cảm xúc.
Ai cũng có một miền yêu thương khắc sâu trong tâm tưởng. Cái Mơn không phải là nơi tôi “chôn nhau cắt rốn” nhưng đã lưu giữ thật nhiều nụ cười và nước mắt từ thuở hoa niên. Năm tôi lên hai tuổi, má đi lấy chồng, gửi tôi lại cho ngoại ở Thủ Thừa, Long An.